Chuyện của tôi kể ra thì dài và buồn lắm. Tôi năm nay 29 tuổi, tính cả thời gian quen và yêu anh cũng gần 9 năm. Anh là mối tình đầu của tôi. Cho đến giờ, anh vẫn là người tôi yêu duy nhất. Suốt 9 năm qua, tôi sống và chỉ biết đến yêu anh. Vì anh mà tôi đã từ bỏ đi sở thích của bản thân, từ bỏ cơ hội có công việc ổn định ở quê để ở lại Hà Nội cùng anh. Công việc của anh không được thuận lợi nên lâm vào nợ nần. Tôi muốn giúp đỡ anh nhưng không biết làm thế nào, đành nói dối bố mẹ để lấy tiền xin việc, giúp anh trả nợ phần nào. Chúng tôi dọn về ở chung với nhau từ đấy.
Bao năm chung sống cùng nhau, có lúc cuộc sống vô cùng khó khăn, tôi làm được đồng nào cũng chỉ để giúp anh trả nợ và chi tiêu của hai người. Bạn giá chữ x bè đều khuyên tôi nên chia tay mà tìm cuộc sống mới chứ cứ sống khổ sở mãi như thế sao được. Đã có lần chúng tôi cãi nhau và tôi cũng đã nghĩ đến việc từ bỏ anh. Tôi dọn ra ngoài ở nhưng anh bằng mọi cách tìm đến tôi. Còn tôi nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của anh tôi lại thấy thương anh. Tôi cứ lo tôi đi rồi không ai nấu cơm cho anh ăn, không ai giặt quần áo cho anh mặc, không ai chăm sóc anh. Nhìn thấy anh khổ quá, tôi lại không nỡ bỏ anh mà ra đi. Cũng từ ngày đó, tôi quyết định cho đến khi anh từ bỏ tôi, tôi sẽ không bao giờ bỏ anh.
Cuộc sống của chúng tôi vẫn rất khó khăn, chúng tôi chia sẻ với nhau mọi chuyện, cùng kiếm tiền để trả nợ, tình cảm của chúng tôi còn hơn cả tình nghĩa vợ chồng. Tình yêu của tôi dành cho anh cũng ngày càng nhiều hơn. Tôi hy sinh mọi thứ để dành cho anh. Anh là người đầu tiên tôi nghĩ đến rồi mới đến gia đình tôi. Tôi thấy mình là đứa con bất hiếu kể từ khi quen và yêu anh.
Thế nhưng cuộc sống thật trớ trêu với tôi. Trong lúc sống với tôi, anh vẫn quen người con gái khác. Trong lúc chúng tôi vẫn đang sống cùng nhau, anh đã cưới người con gái khác. Phụ nữ đã là nguyên nhân làm chúng tôi rất nhiều lần cãi vã. Những lần như thế, anh luôn thề thốt rằng giữa hai người không có chuyện gì khác ngoài công việc. Khi tôi biết chuyện anh lấy vợ, tôi đã suy sụp hoàn toàn, tôi cảm thấy cuộc sống ngột ngạt không thể chịu nổi. Nhiều lần tôi nghĩ đến cái chết nhưng rồi gia đình đã giúp tôi quay lại.
Cho đến giờ cũng đã gần hai tháng kể từ khi tôi biết chuyện. Nỗi đau với tôi không hề vơi đi chút nào cả. Đêm nào tôi cũng khóc vì buồn và vì tủi thân. Tôi hỏi anh tại sao lại phản bội tôi như vậy. Ân tình mà anh nợ tôi cả đời này anh cũng không thể trả hết. Vậy mà anh lại đối xử với tôi quá nhẫn tâm và độc ác như thế. Anh nói với tôi: "Em là người mà anh yêu thương nhất nhưng do hoàn cảnh nên anh không thể nào làm khác được". Anh vì tiền đã bỏ đi gần 10 năm tình nghĩa của chúng tôi. Vậy mà tôi vẫn còn yêu anh. Có lần anh gọi điện cho tôi nói xin lỗi và cầu xin tôi tha thứ. Đêm giao thừa, anh gọi điện xin tôi tha thứ mọi lỗi lầm của anh. Những lúc như thế tôi chỉ biết nghe điện thoại và khóc.
Cho gia chu x đến giờ, tình yêu của tôi dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn mặc dù anh đã phản bội tôi. Làm thế nào để tôi quên được người đã phụ bạc tôi, để cuộc sống của tôi được trở lại bình thường? Tôi muốn xóa hết mọi ký ức về anh nhưng thực sự banner cuốn giá rẻ rất khó khăn. Nếu không quên được anh mà cứ thế này, tôi không biết mình sẽ tiếp tục được bao lâu, cố gắng được bao lâu. Mỗi lần nghĩ đến là tôi lại cảm thấy đau đớn, tim như ngừng đập. Tôi thực sự cảm thấy cuộc sống đang rất bế tắc. Ai cũng khuyên tôi quên kẻ phụ bạc đó đi nhưng tôi vẫn không làm được. Mọi người có thể cho tôi lời khuyên không?
Thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét